Giữa năm 1965 - 67, không quân Mỹ và NVN đã dội hơn 1 triệu tấn bom xuống miền NVN, hơn gấp đôi số bom thả xuống miền Bắc. Thế nhưng thực tế chứng minh ngược lại: lực lượng VC và BV gia tăng... Đếm xác xác định quân giúp đo lường tổn thất về nhân mạng. Nhưng trở thành căn bệnh ám ảnh từ những con số của tôi....
Để ngăn chặn, tôi khuyến cáo tăng thêm 200.000 quân Mỹ như tướng Westmoreland đã yêu cầu trước đó, nâng tổng số từ 179.000 lên 368.000 người vào cuối năm đồng thời cũng dự trù gia tăng oanh kích. Song tôi cảnh báo rằng nỗ lực gia tăng này cũng không hẳn sẽ khống chế được qui mô hoạt động của địch quân tại NVN bởi lẽ oanh kích chỉ có thể làm giảm bớt chứ không chấm dứt được dòng tiếp liệu từ miền Bắc.
Giữa năm 1965 và 1967, tướng Westmoreland ra sức đeo đuổi chiến lược gây tiêu hao cho VC và BV nhằm khiến đối phương tổn thất không kịp bù đắp. Thế nhưng thực tế lại chứng minh ngược lại: lực lượng VC và BV gia tăng trong suốt năm 1966 và qua năm 1967.
Đếm xác xác định quân giúp đo lường tổn thất về nhân mạng. Chúng tôi tiến hành thực hiện điều này vì lẽ đây là một trong những mục tiêu đề ra bởi tướng Westmoreland: làm sao đạt đến một ngưỡng tổn thất nào đó mà, một khi vượt qua được, VC và BV sẽ khó mà bù đắp các tổn thất để kéo dài cuộc chiến.
Để làm được điều này, chúng tôi cần hiểu biết về khả năng duy trì các nỗ lực của đối phương trong lĩnh vực nào và họ tổn thất những gì. Đếm xác là một thí dụ của căn bệnh ám ảnh bởi những con số của tôi. Thiên hạ thường nói: “Cái gã McNamara này cứ chăm chăm bộ trưởng quốc phòng đều nhắm đến mục tiêu này, song vấn đề là lắm khi các báo cáo lại dối trá..."
Mùa xuân 1967, Westmoreland kết luận cuối cùng cũng đã đạt đến cái ngưỡng tổn thất mà địch quân phải gánh chịu: quân số địch quân đã dừng lại ở một mức nào đó, có thể còn đã giảm đi nữa là khác. Ngược lại CIA đã không cảm nhận rằng sức mạnh của địch quân đã giảm Trong báo cáo ngày 23.5.1967, các nhà phân tích của CIA kết luận: “Mặc cho các chiến dịch "tìm và diệt"... các tư lệnh VC vẫn tiếp tục phát triển lực lượng chủ yếu của họ, cả qua đường xâm nhập lẫn tuyển quân tại chỗ. Dường như địch quân có thể tiếp tục duy trì sức mạnh tổng hợp của họ trong cả năm tới”.
Cho dù nhận định nào – của tướng Westmoreland hay của CIA – là chính xác, tôi vẫn không thấy thoải mái chút nào vì lẽ VC và BV vẫn giữ vững được mức tổn thất của họ trong một cuộc chiến tranh du kích mà chính họ chọn rừng thẳm làm chiến trường mà thời điểm cũng như thời gian họ ấn định. Tệ hơn thế nữa là vào mùa xuân năm 1967, họ đã có đủ lực lượng để ngăn chặn bất cứ một sự mở rộng chiến dịch bình định nào, đặc biệt ở nông thôn nơi mà đa số dân chúng NVN sinh sống.